Du lịch - GO! Blog phượt

Xin các bạn hãy đến các thắng cảnh trong nước trước khi nghĩ đến du lịch nước ngoài. VN mình với nhiều nơi đẹp có thứ hạng cao trên thế giới, chỉ tiếc một tý là con người chúng ta chưa biết tận dụng triệt để những ưu thế đó thôi.

Phàm nghĩ: "Người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam" cũng cần áp dụng cho ngành du lịch để tránh việc hàng triệu, triệu đô la chảy ra nước ngoài qua các tour du lịch.

Điền Gia Dũng

Du lịch, GO!

Du lịch, GO! > Blog chính thức, tổng hợp thông tin về du lịch tour - du lịch bụi.

- Địa danh thắng cảnh du lịch Việt Nam mà bạn nên đến.
- Kiến thức cần biết trước và trong chuyến đi du lịch.
- Địa chỉ nhà hàng & khách sạn & nhà nghỉ - cao cấp & giá rẻ.
- Các chuyến du lịch thú vị mà tác giả đã đi.

Rất cảm ơn bạn đã ghé thăm.

@ Điền Gia Dũng

Ra đảo Thổ Châu

Trong đời, nếu có điều kiện nên đi một lần tới hòn đảo cực Tây Nam của Tổ quốc. Thổ Châu - đất ngọc là nơi gắn với nhiều dấu ấn lịch sử trên chặng đường mở cõi, giữ đất, riêng với những ai yêu biển, yêu rừng, Thổ Châu là hòn đảo tuyệt vời…

Ra đảo Thổ Châu (xã Thổ Châu, huyện Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang) không dễ dàng vì trong tuần chỉ có 1 chuyến tàu đi và về đất liền. Nhưng cuối năm, tàu thường phải nghỉ bảo dưỡng khoảng 3 tháng. Lúc này muốn vào đất liền phải đi nhờ tàu đánh cá lênh đênh vài ngày trên biển. Vì vậy mà nghe nói đi Thổ Châu, ngay cả một số cán bộ ở huyện Phú Quốc cũng tỏ ra ngao ngán. Bởi lẽ đi đã khó, về càng khó hơn. Gặp lúc biển động thì chỉ còn cách chấp nhận kẹt lại dài ngày trên đảo. Nhưng với những người trẻ thích mạo hiểm và khám phá những vùng đất lạ, những gian khó kể trên nếu vượt qua sẽ được “tưởng thưởng” xứng đáng.

Từ cảng Rạch Giá đến cảng Thổ Châu khoảng hơn 250 km mất 16 giờ ngồi tàu sắt. Đến Phú Quốc, tàu dừng lại nghỉ qua đêm rồi hôm sau mới khởi hành đi Thổ Châu.

Khám phá Nghĩa Đô - Lào Cai

Nằm trong lịch trình của du khách khi đến với Bảo Yên, Nghĩa Đô là vùng đất có nhiều lễ hội truyền thống, như hội chơi xuân, ném còn, hội xuống đồng...

Trong ngày lễ, phụ nữ mặc những bộ váy áo truyền thống, cùng nhau say s­ưa với những bài ca, điệu múa ca ngợi vẻ đẹp quê h­ương, ôn lại những làn điệu hát truyền thống của dân tộc.

Nghĩa Đô là một trong những xã khó khăn, cách trung tâm huyện Bảo Yên gần 30km. Nơi đây ẩn chứa dấu ấn lịch sử, tinh thần đoàn kết của đồng bào các dân tộc trong các cuộc đấu tranh chống giặc ngoại xâm. Đây cũng là vùng đất có nền văn hoá phong phú, trong đó, dân tộc Tày có lịch sử cư­ trú lâu đời, tạo nên những nét văn hoá, phong tục tập quán, tín ngưỡng đặc sắc và được lưu giữ cho đến ngày nay.

Đặc sản vùng núi Tam Đảo

Rượu Chít Tam Đảo

Vườn Quốc gia Tam Đảo chập trùng núi cao với trăm suối ngàn khe cùng bát ngát những cánh rừng hỗn giao xen kẽ các vạt rừng nguyên chủng. Rừng chít cũng là đặc điểm rất riêng của vùng núi đồi Tam Đảo.

Rừng cỏ lau thường mọc trên đồi cao còn rừng cỏ chít mọc ven các khe suối và tạo thành các cánh rừng phủ kín những bãi bồi. Cây chít cho lá gói bánh cho hoa râm chổi và còn cho một món ăn đặc sản quý giá. Đó là con sâu chít, một vị thuốc bổ tráng dương, một món ăn quý hiếm thường được ví vơi `Đông trùng hạ thảo" trong thuốc bắc của Trung Quốc.

Đắk Lắk: Nét đẹp xứ sở cà phê

Tỉnh Đắk Lắk nằm trên cao nguyên Đắk Lắk, một trong 3 cao nguyên lớn của Tây Nguyên, có độ cao trung bình 400 - 800m so với mặt nước biển, phía bắc và đông bắc giáp Gia Lai, phía nam giáp Lâm Đồng, phía tây giáp Căm-pu-chia và tỉnh Đắk Nông, phía đông giáp Phú Yên và Khánh Hòa.

Đắk Lắk là tỉnh có diện tích tự nhiên lớn trong cả nước. Vùng núi cao từ 1.000 – 1.200m chiếm 35% diện tích của tỉnh. Vùng cao nguyên Buôn Ma Thuột cao 450m, chiếm 53,5%, đất đỏ mầu mỡ, khá bằng phẳng thuận lợi cho phát triển cây công nghiệp dài ngày, chăn nuôi gia súc và trồng rừng. Đất trũng phù sa (12%) trồng lúa và đồng cỏ tự nhiên. Là một trong những tỉnh có tiềm năng lớn về rừng với gần 1 triệu ha đất Nông, Lâm nghiệp, trong đó trên 600.000 ha có rừng, độ che phủ của rừng ở đây là 50%. Ở đây có Vườn quốc gia Yok Đôn rộng trên 115.500 ha, là khu Vườn quốc gia lớn nhất Việt Nam. Rừng Đắk Lắk có trữ lượng gỗ dồi dào và nhiều động vật quý hiếm như voi, hổ, báo, gấu, nai, heo rừng, bò rừng.

Bãi biển Ninh Chữ

Bãi biển Ninh Chữ thuộc thôn Bình Sơn, xã Văn Hải, thị xã Phan Rang - Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận là một trong những bãi biển đẹp của miền Trung.

Tuy nhiên, khi nói đến Ninh Thuận, người ta chỉ thường nhắc đến bãi biển Cà Ná, Cổ Thạch, còn với Ninh Chữ thì số người biết đến vẫn chưa nhiều, vì bãi biển nằm cách xa thị xã, xa đường quốc lộ, trong một con đường cụt. Tuy nhiên, nếu bạn đã từng đến Cà Ná, Cổ Thạch thì lần ghé qua Ninh Thuận sau đó bạn không nên bỏ qua Ninh Chữ, không phải chỉ vì để thay đổi “khẩu vị du lịch”, mà còn được thưởng thức một thắng cảnh với nét đẹp riêng, độc đáo, hoàn toàn khác với những bãi biển không xa đó.

APACHAI, chinh phục cực tây tổ quốc

A Pa Chải từ lâu đã được giới yêu thích khám phá những cung đường Việt Nam đặt là một điểm đến thú vị và khó chinh phục nhất, nơi mà gà gáy một tiếng, cả ba nước đều nghe.

Điểm này nằm trên đỉnh Khoang La San, cách bản Tá Miếu - bản cuối cùng về phía tây của xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên 6 km đường rừng, khoảng hơn 4 giờ đi bộ do đường đi lại còn rất hoang sơ, khó khăn và nguy hiểm. Cột mốc biên giới được xây bằng đá hoa cương có ba mặt quay về ba hướng, mỗi mặt có khắc tên nước bằng tiếng quốc ngữ riêng và quốc huy ba quốc gia Việt Nam, Lào và Trung Quốc.

Mốc APACHẢI là cột mốc đầu tiên (không số) nơi ngã ba biên giới Việt Nam - Lào - Trung Quốc. Mốc nặng 8 tấn cả phân đế, cao 1,8 mét và đuợc làm bằng đá hoa cương. Cột mốc có 3 mặt hướng về 3 quốc gia. Ở mỗi mặt quay về quốc gia nào là đánh dầu địa phận của quốc gia đó. Mốc nằm trên đỉnh núi cao 1824 mét so với mực nước biển. Phần Việt Nam thuôc huyện APACHẢI - TP.Điện Biên, phần bên Lào thuộc huyện Phong Sa Lỳ, phần Trung Quốc thuộc tỉnh Vân Nam và là cột mốc đẹp nhất Đông Dương.

Lông bông một phát về Cần Giờ

Một chuyến đi hóng gió ngoài Cần Giờ hôm qua. Du lịch thì cũng chả phải vì nó quá gần, phượt cũng không đúng vì nó không quá khó khăn - Sáng đi xế chiều về, vi vu với rừng cây gió biển; thôi cũng xem như là một chuyến dã ngoại con con, tránh xa cái náo nhiệt thành thị trong một buổi.

< Ảnh chụp từ Công viên thị trấn Cần Thạnh, phía xa xa là núi Lớn núi Nhỏ Vũng Tàu

4 giờ rưỡi sáng lên đường bằng con ngựa sắt Win 100 "trường kỳ kháng chiến", đèo bà xã phía sau trực chỉ Nhà Bè.
Nhà Bè nước chảy chia hai, ai về Gia Định Đồng Nai thì về...
Tụi này không về Gia Định Đồng Nai mà chỉ hơi thèm hơi hướm biền thôi.

Xa ngái Mù Căng Chải - Rùng rợn Háng Tề Chơ (phần cuối)

DocCoLuKhach: Cái thác mát rượi trong vắt như giữ chân những lữ khách quá lâu, chừng tầm một canh giờ. Quay ra thôi.

Con xe của Núi Rừng tự nhiên giở thói đỏng đảnh, nhất định không chịu lên dốc. Nó chỉ muốn gia chủ nó cưỡi lên thôi, vậy là Độc Cô chuyển sang ngồi sau xe của đại ca Long aka.

Trời bắt đầu ngả sang màu xám xịt, những đám mây từ đâu bỗng chốc kéo đến ùn ùn. Những tiếng sấm rền vang như báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra. Cả đoàn người vội vã trở về trên cung đường hiểm. Ai ai cũng lo lắng bụng bảo dạ: "Thôi bỏ mẹ rồi, quả này mà mưa thì chết nhục ở Làng Nhì này mất"...

Xa ngái Mù Căng Chải - Rùng rợn Háng Tề Chơ (phần 3)

Smkt: Thực ra tớ là người cuối cùng tiếp xúc với cái cảnh bất ngờ và thảng thốt này. Trời cuộn mẫy đen từ phía Sơn La, bò nhanh qua các đỉnh núi, lan mạnh như nham thạch xám đang trên đà xuống dốc... đầy đe doạ những kẻ lữ hành nhỏ bé đã từng biết đến sự lạnh lùng và hậu quả của mưa núi.

Dốc cao, gập ghềnh, sau cuộc hành trình mệt mỏi chỉ có người được thoả thích với nước, còn xe chỉ được nghỉ khan bên bờ đá nên sức kéo đã có phần mệt mỏi. Con đường nhỏ khi đi là sự khám phá, háo hức, khi về là lời cảnh báo về sự nguy hiểm đã được trải nghiệm. Tớ hơi bụ bẫm và muốn an toàn cho cái bản thân nên tớ xuống xe chạy bộ cho...nhanh (ví lại để còn tranh thủ tí toách được nữa dù cơn mưa đang đuổi gấp rút đằng sau).

Đang lên dốc thì nghe tiếng thất thanh của Alittvn "CỨU NGƯỜI..." Bụng bảo dạ chắc muốn mình đi nhanh nên hò thế, nhưng cũng sợ vì đấy không phải là cái có thể đùa được nên bắt đầu hốt hoảng... chạy... tất tả... cuống cuồng.

< Tìm cả người và xe còn dưới đáy vực...
Đến nơi thấy cái mũ bảo hiểm của tớ chỏng chơ trên đất...hoảng thật sự, không phải chuyện đùa nữa rồi. Tớ cuống lên vừa chạy vừa gọi, xuống đến cuối dốc thì thấy mọi người đang túm tụm ở đấy.
Cuối con dốc là cái cầu, khúc cua gần như là vuông góc từ đường vào cầu chênh vênh chảy thẳng xuống vực hẹp. Chỉ có Núi và Ali...

< Đây là lúc Docco vừa được kéo từ dưới cái vực định mệnh lên, mặt mũi bơ phờ và vẫn còn chưa định thần lại được..."Tại sao mình vẫn còn sống". Cơn mưa núi đang vần vũ trên đầu đầy đe doạ.

Smkt:: Hớt hải, lo lắng, thảng thốt...tớ không nhớ hết được những tên gọi cảm giác mà tớ có lúc ấy. Khi tớ chạy lên là lúc Núi và Ali đang cố kéo Docco lên trên mép vực, cây lá trên dốc nát tươm bị rẽ thành 1 vệt dài bởi vết trượt của xe và người.

Mây đen trào đến trên đầu như bàn tay ma quái chực chờ túm lấy những linh hồn bé nhỏ, mưa rắc những hạt rời rạc, gió hun hút lùa từ dưới khe vực lên.

< Lại những đoạn gian khó.

Bọn tớ vứt hết đồ trên đường, kệ cho máy ảnh ướt, kệ cho đồ đạc tả tơi...loay hoay mãi mới kéo được Docco.

Ngồi bệt trên đường, dựa vào những mũi đá nhọn đâm xô ăn bớt diện tích chẳng lấy gì làm thoải mái của khúc cua...định thần. Nhìn xuống vực vẫn thấy chiếc mũ màu cam của Longaka, đang ngồi bần thần.

< Cây chè tuyết cổ thụ ở Làng Nhì.

Chuyến này cũng không hiểu sao Docco rất đen đủi, liên tiếp gặp tai nạn. Sau khi va chạm với CBT thì cú trượt vực đầu tiên mở đầu cho mấy tai nạn sau đó cũng là Docco.
Sau khúc quanh này là cái dốc kéo ngược lên và.... xe bị tụt hơi đồng thời với tụt vực lần nữa! Cái đuôi xe ngỗ ngược và chẳng biết điều cứ trôi xuống làm bọn tớ hốt hoảng vất hết xe chạy đến lôi với kéo, cái chống chân chệnh choạng làm cho vết thương mới lại rên rỉ.
DocCoLuKhach: Rồi cũng vào được Làng Nhì. Sau một chút bia gì gì đó có vỏ và nhãn hơi giống bia Hà Nội là cuộc họp chớp nhoáng xem nên ở hay nên quay lại Văn Chấn. Ở ............ là phiếu của tất cả mọi người.

< Buổi sáng ở bản Làng Nhì dưới, người Mông chuẩn bị đi nương và ngựa thồ gỗ.

Đêm đó là đêm trăng 16, sau cuộc đấu rượu, đấu trí với mẹ Thưởng và bố Chu (2 đại ca buôn Ma Túy) là bữa cơm hoàng tráng với gà đen và đậu với rượu ong.
 
 
 
 


 
 
 
< Váy Mông
 


< Đoạn đường này không đủ 1 góc cua xe.
























< Cầu Vồng HÁNG TÀ CHƠ
































TTVNO

Xa ngái Mù Căng Chải - Rùng rợn Háng Tề Chơ (phần 2)

Smkt: Sau cú va chạm với Cao bồi thôn máu me toe toét và mất một thời gian khá lằng nhằng dưới cái nắng cháy thiêu đốt là cú giật mình thứ hai với thiệt hại cả... người lẫn xe.

< Vách đèo nhìn xuống.

Bắt đầu lên đèo Phình Hồ, cái lối cho xe máy lên đất rẽ sâu và dốc, sau vài lần cố rồi trượt rồi phanh thì 3 ngón chân của Nuirung06 cày gập xuống đất, một ít... xịt trên 3 ngón chân đã ở lại đất mẹ - một cách đánh dấu khá đau đớn.
Tiếp theo là...xèo: một đồng xu được ống bô xe cũng oánh dấu ở chân bác Extra.

Và có lẽ đáng lo ngại nhất là... bựt... cái dây phanh trước xe của Nuirung06 đã phản ứng với quãng đường trước mắt vì ngày thường nó được cưng chiều trên những giao diện bằng phẳng.



NuiRung06: Khi ánh mắt trời dịu mát trên dãy núi Tà Chơ... mấy anh em lất thất men theo con đường mòn hiểm trở quay về Làng Nhì, để kịp ra Văn Chấn trước khi bóng đêm tràn vào thung lũng...
... dù đang rất mệt với cơn rượu tối hôm qua, NR tôi miễn cưỡng cưỡi lên em Wave hi vọng dìu em ra được Văn Chấn, bơm cho em ít dầu, ít hơi.

Đoàn xe cứ mò mẫm như thế theo sát mép vực ra dần ra dần, bóng mây sà xuống thung lũng rất nhanh, chẳng kịp đề phòng, chỉ mong sao anh e đựoc bình yên vì lúc này con đừong đã trơ nên quá nguy hiểm ....

< Nghỉ ngơi lấy nước ven đường.

... RẦM, cũng chẳng kịp hiểu vì sao, hốt hoảng quay xe tìm bạn ... XE chẳng thấy đâu, người chẳng thấy đâu ... chỉ còn cái cầu tre và vực mỏng, chỉ còn 2 chiếc mũ bảo hiểm lăn long lóc, trên đầu là cơn mưa rừng sẵn sàng xối xả ...

< Trời xanh, mây trắng

Một tiếng gọi, một tiếng trả lời, biết bạn bình an ... yên lòng .. dù xe và người vẫn còn nằm dưới vực sâu hun hút ...

Xong xuôi mọi việc, cả đám chỉ còn biết bông đùa "may sao, rơi chỗ này còn có chỗ Thắp hương"...
Nụ cười bình an vang khắp thung lũng ...




< Đoạn này đường rộng, ngắm nhìn Tà Sì Láng, thèm quá

NuiRung06: Có đi cùng bác Du mới biết bác rất vui tính và hài hước ... nhiều đoạn đường khó một tràng cười cũng đủ làm xua tan đi mệt mỏi ....
Ngày mai sao đây mà hôm nay ta cảm thấy nôn nao trong lòng... thôi thì mặc kệ ... đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt ... có bỏ xác tại mảnh đất này, được nằm trong căn phòng 6 lát gỗ Pơ Mu, ngắm nhìn Thung Lũng Phình Hồ - Nhì Dưới .... cũng cam lòng mà thanh thản ra đi ....
Ôi mẹ ơi ! ... con nhớ mẹ quá !

< Dân phượt HN và dân Phượt Phình Hồ .... cùng chung niềm đam mê .... gương mặt họ ánh lên một xúc cảm đồng điệu.

< Đá lở - Đuờng đi - Thác và suối.







< Những đoạn đường Làng Nhì - Háng Tà Chơ.






< Tới trung tâm xã Làng Nhì


< Những bản cheo leo bên Tà Sì láng


< Dân phượt H''Mông đang đọc bản đồ ...


< Voi chín ngà ,gà chín cựa ... Tại bản Mông Làng Nhì này có giống gà quý ,đặc biệt hiếm và lạ : chân gà có 6 ngón! Thịt ăn rất ngon.












Phần 1 Phần 2 tiếp Phần 3 Phần 4
TTVNO

Xa ngái Mù Căng Chải - Rùng rợn Háng Tề Chơ

Một chuyến trong nhiều chuyến đi kinh điển của làng phượt phía bắc được tường thuật bằng ảnh trong forum TTVNO, tiếc là nhiều hình đang chết dần nên tôi up lại và copy vào đây để các bạn xem cho biết "Người ta đã làm như thế nào"...

Một chuyến phượt với đủ mọi cung bậc của cảm giác mạnh với thời gian 3 ngày (1/6 - 3/6/2007).

Thành viên : 7 người
Alittvn, Smkt, NuiRung, DocCo, Longaka, Extra Marijuana, DuGia.
Cung đường: khoảng 800 km
Hà Nội - Thanh sơn - Thu cúc - Ba khe -Văn Chấn - Xã Phình Hồ và xã Làng Nhì ( huyện Trạm Tấu) - suối nước nóng Co Cọi Nghĩa Lộ - Nậm Búng -Tú Lệ - đèo Khau Phạ - xã Chế Cu Nha - xã La Pán Tẩn - thị trấn Mù Căng Chải .

Xuyên giữa vùng buôn lậu thuốc phiện và gỗ Pơ mu Trạm Tấu ,vào những xã sâu xa nhất của Trạm Tấu với cung đường đi bộ của người Mông, tắm thác Háng Tề Chơ, rơi xe máy xuống vực ở Làng Nhì, ngắm lúa trên những ruộng bậc thang Mù Căng Chải, vượt đèo Khau Phạ trong mịt mờ sương, mò mẫm đèo Khế trong đêm tối mưa dông sấm chớp ầm ầm ...
Một cảm giác thích thú khó tả mà ai trải qua sẽ hiểu thế nào là ép phê!

< Đường lên Làng Nhì - Trạm Tấu -Yên Bái.

Những cảm giác cạnh bóng đêm là vực thẳm, dưới đôi chân và đỉnh đầu là sương giăng mịt mờ.

Châm điếu thuốc để lấy chút khí thế rồi tà tà với tốc độ 5km/giờ vượt đèo (thực ra chỉ là đoạn có sương mù)... qua đèo rồi lại băng băng dưới ánh trăng. Nhưng mà trời mưa và có đất lở thì khốn nạn lắm...

Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác " PHƯỢT " đúng nghĩa! Một chuyến đi trong nhiều chuyến đi của cuộc đời thì đâu có gì nhiều... nhưng lạ một cái là chuyến này đọng lại quá sức tưởng tưởng bởi sự hiểm nguy, tai bay vạ gió do ông Trời cũng như con người tạo nên...
Không những cảm giác mạnh mà những cung đường hay điểm đến cứ ép phê liên tục... liên tục ...
Trở lại Phình Hồ lần này với quyết tâm phải vào hết con đường độc đạo của Trạm Tấu, leo lên tận rẻo cao Làng Nhì.

Còn nhớ chuyến chạy Phình Hồ cách đây tròn 1tháng do thời gian có hạn không kịp tới Làng Nhì khi trời đã tối và cái sự bực mình nhất là đến đúng cái đoạn đẹp nhất: chỗ vách đá dựng đứng có cái cầu bắc qua hiểm trở thì máy ảnh lăn quay ra hỏng ?!
< Đoạn đang mở rộng tại đèo Khế.
Lúc đó khi chiều tà buông ,núi non thì hùng vĩ, từng đoàn ngựa thồ gỗ Pơ mu kĩu kịt bò dần lên đỉnh núi. Cảnh vật thật là ấn tượng! Muốn ghi lại những khoảnh khắc đẹp đó đâu dễ.

Thế nên nhân chuyến chạy Mù Căng Chải lần này ghé qua Phình Hồ, Làng Nhì thêm lần nữa... không ngờ trở lại Phình Hồ lần này chút nữa trở thành kỷ niệm buồn trong đời phượt ...

DocCo LuKhach: Đèo Khế 3 lần qua đây thì 2 lần chết nhục, 2 vết thương của cùng một chỗ ở cùng một khoảng đường.

Vừa ra khỏi suối chỗ tránh đường 1 con Novo mới toanh đi đằng sau vượt lên cuốn theo đám bụi mù mịt, quyết định vít ga vượt thì bất ngờ con Novo khựng lại vì quả ổ gà to đùng do dân làm đường đào ngang qua ... Rầm ...

Thằng đi Novo ôm chân hét vang trời, mau me be bét, quần rách toạc nhưng mồm vẫn kêu: "Xem xe tao có làm sao không?" và liền sau đó là một hồi câu văng tục - Ôi, chết đến nơi mà còn tiếc của ...





< Đường Tà Sì Láng.
 < Bọ chè và Ngựa trong rừng chè Tuyết ở Phình Hồ.




< Những người yêu cung hiểm Phình Hồ bên cạnh những gốc chè tuyết cổ thụ.






< Bản Tà Chử - Cheo leo trên ngọn núi cao.
< Dốc này xe máy không chở 2 được.

Longakka: Đời nhiều khi may rủi chỉ xa nhau một tích tắc, còn nhớ khi sẩy chân rời mặt đất, thoáng lo cho số phận mình và người anh em đồng hành, tim còn chưa kịp nhói đau tội nghiệp cho docco nhỉ, bất bình với mụ già wave lẳng lơ lười biếng, anh tham gia với longka và bất ngờ bị lôi kéo du lịch theo "chiều thẳng đứng", nhiều lần nghĩ lại vẫn còn ân hận.


< Những đoạn đường từ Phình Hồ lên Làng Nhì.

Say rượu, rồi say tình, say trăng, dìu nhau mò mẫm và rủ rỉ bên đống củi, tìm đường thoát ngay từ khi chưa bắt đầu. Lần ngược lên kiếm tìm người đang bị rượu níu chân, đành lòng chứng kiến câu chuyện buồn, dài, đầy ngang trái éo le, đủ mọi cung bậc cảm xúc từ đớn đau đến sung sướng. Ôi, một thâm cùng bí tích mà khi loang ra chắc hẳn giang hồ sẽ cồn cơn cự lãng đại phong.
Say đường, là chàng trẻ nuirung06 tựa lan can mắt nhìn đau đáu lên con dốc uốn lượn nơi đỉnh núi, vào những nóc nhà ẩn hiện trong mây, nghẹn ngào : "ta chỉ muốn lên đấy, được rít hơi thuốc lào...". Vì đại cuộc, mơ ước nhỏ nhoi mà cháy bỏng ấy đành gác lại, dành cho cuộc chinh phục sau, tôi bỗng thấy cay cay sống mũi...


Smkt: Các thương tích rõ nhất chủ yếu do vụ va chạm với cao bồi thôn biển 21 với cái xe Nuovo mới kính cong. Đang bon bon ngon trớn thì cái rãnh sâu ngang đường giật phắt cái cảm xúc tuôn trào với bó và vỉa, bụi và đèo của chàng cao bồi thôn đang vít ga đua với bọn tớ.

Thế là... hự... và... rầm. Hic, tớ quay lại nhìn thấy xe của Dôcô và Núi ngã rạp, hai cái mũ bảo hiểm đang dúi vào với nhau trên mặt đất, sợ quá la dừng xe ầm ỹ.

< Ngó sang Tà Sì Láng.

Tất tả chạy tới thì hiện trường hơi... í ẹ. Xe Nuovo ngã chổng kềnh một bên, xe của đội nhà ta tung một hướng. Cao bồi thôn nằm cách xe chừng 2 mét, Núi thì cầm 1 chân CBT dựng ngược lên, hắn vặn vẹo đau nhưng vẫn cố cong ngược người lên ngó chiếc xe rên rỉ..."Xe của tao, dựng xe của tao lên... á... đau quá... gẫy chân rồi... xe của tao... dựng ngay lên xem nó có làm sao không... á.... đau quá... kéo chân tao đi".

Núi hững hờ cầm chân CBT chả kéo cũng chả giật lòng thầm nghĩ "chuột rút à, cứ để đấy cho nó rút đê, còn lâu tao mới kéo chân mày nhé"
Sau một hồi định thần hắn bắt đầu đứng dậy chửi bới lồng lộn, đang chửi chợt nhớ ra chân đau lại ôm rên rỉ, rồi lại tiếp tục chửi... tiếp tục kêu la hét..."Chúng mày có biết tao là ai không"...
Úi rời, biết thì làm kí rì nhẩy. "Xe tao như thế chúng mày xem đi không là không xong đâu"... lại là xe, bó tay chấm com thôi.


Sau một hồi định thần hắn bắt đầu đứng dậy chửi bới lồng lộn, đang chửi chợt nhớ ra chân đau lại ôm rên rỉ, rồi lại tiếp tục chửi... tiếp tục kêu la hét... "Chúng mày có biết tao là ai không"... Úi rời, biết thì làm kí rì nhẩy. "Xe tao như thế chúng mày xem đi không là không xong đâu"... lại là xe, bó tay chấm com thôi

< Một vài đoạn trên cung hiểm Phình Hồ - Làng Nhì.

Vùng vẫy đến khi cái xe được dựng lên mới thôi, CBT phi ngay ra sờ nắn vuốt ve mấy vết bùn trên xe rồi mới nhìn xuống cái đầu gối... rẽ như ruộng khô cằn rồi... la.."chân tao đang lành, thế này thì còn gì là chân"... và... tiếp tục hùng hổ chạy quanh (chân đau mà chạy khoẻ thế) tuôn ra một tràng những thứ chỉ có trong từ điển xã hội đen. Ờ, bực rồi nhá, chưởi bậy nhiều là bực rồi đấy, nghe chỉ muốn đá cho cái nữa đau khỏi kêu luôn, hừm.

Nhưng túm lại là mình sai, hehhe, nên đành phải nhẹ nhàng một chút. Sau khi Alittvn gìm giọng để lôi CBT vào cái tảng đá thì hắn mới bắt đầu hạ cái giọng đáng ghét xuống. Tớ thì tớ chỉ xót cho người đội mình: khuỷ tay và chân của Dôcô xước xát hết cả, tay của Núi cũng bị cày ra, hic, nhưng biết là sai rồi nên đành phải vỗ về thuốc men với cái miếng xịt bò băm ở đầu gối CBT, hừm.

Có lẽ sự nhiệt tình chăm sóc của 4 đứa cũng đã làm CBT hạ nhiệt (chứ không hạ thì có mà...á...đối đầu luôn, hít hít) Loằng ngoằng một lúc, thương thuyết một lúc bọn tớ hội ý gửi CBT 400K thiệt hại vật chất và con người. Rất sành điệu..."chàng" thối lại 100K (chắc vì bọn tớ là...sinh viên đi chơi). Thế là xong vụ đầu tiên, hihihi

Phần 1 Tiếp phần 2 Phần 3 Phần 4
TTVNO

ĐGD: Blog này thường bị lỗi khi post quá dài (chưa tìm ra nguyên nhân) nên phải cắt ra nhiều phần, pà kon thông cảm.